Chảy một dòng về biển
vừa hát ca vừa soi bóng vừa yêu
bồng bềnh sương giăng dập dờn áo tím
thông reo trên cửu đỉnh gió hát trên hoàng bào
Bên này Vĩnh Khánh nhìn sang
những con sóng nói gì lấp lóa
người trai đầu mũi thuyền quăng lưới
vớt lên hương cỏ thạch xương bồ
Vườn phủ trầm tư tre trúc cùng mai
đôi người khách tò mò
gương mặt cố đô hiền hậu
người nghĩ gì em không đoán được
những âu lo khát khao mơ hồ đáy nước
ngõ nhỏ chậm buồn tịch mịch
bài hát vọng ra từ căn phòng tối
ta cứ nhìn mải miết xuống dòng sông
Những đóa sen cuối mùa lặng lẽ hay kiêu hãnh
thuyền neo bên Đập Đá
người ngồi đó đọc thơ
dừng lại nửa chừng đợi em qua cơn khóc
hết mùa hè đã lâu vẫn còn lại nỗi buồn
Những chị những mệ rất hiền
lo sáu tháng mùa mưa khi hơi nước chùng chình đầu núi
rêu xanh lên xanh lên trên màu phượng phủ
Người viết bài hát ấy khuất rồi
(năm hai nghìn không trăm lẻ một)
ở Quy Nhơn ta cùng tiễn biệt trong nhiều đêm trầm mặc
những khúc ca xót xa trìu mến chảy
tràn bình minh
Chuông nhà thờ ngân hòa cùng tiếng chuông chùa rung
còi báo tàu vào ga
em để lại bên bờ tre Vĩ Dạ cuống nhau thương nhớ
Mang theo về hạt cuối mùa
hương
đơm một đóa
nở một dòng.
Bùi Thị Diệu