Khi Người Lính Trở Về

Tuổi xuân cống hiến cho đời
Giữ gìn biên giới ở nơi núi rừng
Về nhà nghỉ phép vô chừng
Ba lô vai nặng vui mừng chẳng lâu

Hậu phương con vợ buồn rầu
Lại thêm lần nữa bắt đầu chia tay
Lệ mi đỏ ướt chảy hoài
Ngậm ngùi đưa tiễn lưng quay cúi đầu

Trở trăn giấc ngủ đêm thâu
Tình người vợ trẻ mái đầu còn xanh
Dịu hiền đạo đức hiền lành
Chăm lo cuộc sống với danh dâu hiền

Yêu chồng gác lại tình riêng
Một mình gánh vác năng siêng ruộng đồng
Không màng danh lợi chờ mong
Âm thầm lặng lẽ trong lòng không than

Nhớ chồng trong giấc mơ màng
Nhìn con say ngủ xóm làng vắng êm
Làm sao tránh khỏi nhói tim
Tuổi đầy hưng phấn gắn liền yêu thương

Bao năm mài miệt chiến trường
Tình quê gởi lại hậu phương giữ gìn
Thương em thân gái một mình
Nuôi con giúp Mẹ vắng hình bóng anh

Nhưng vì nhiệm vụ phải đành
Nhờ em giúp đỡ tảo tần mưu sinh
Luôn mang nặng nghĩa thâm tình
Làm xong nhiệm vụ quê mình trả cho

Thời gian như gió đưa đò
Tuổi hưu đã đến anh lo bù trừ
Nhìn nhau bốn mắt suy tư
Niềm vui sung sướng đến từ máu tim

Nhỏ nhẹ kể chuyện hàng đêm
Như thời trai trẻ êm đềm môi run
Thật là hạnh phúc vô cùng
Không còn xa cách bão bùng nữa đâu

Tương lai ngày mới bắt đầu
Móng nền có sẵn không lâu sẽ giàu
Vợ chồng khắn khít bên nhau
Lượt chảy tóc rối dạt dào mến yêu

Ngồi nhìn con cháu mỗi chiều
Cành cao chim hót tiếng kêu ghẹo mình
Tuổi già sắc nét còn xinh
Nếp nhà vẫn giữ nghĩa tình thủy chung

Tác Giả: Nguyễn Ký