Xế chiều, hoàng hôn buông xuống, gió lạnh nơi mé sông cứ dội lên từng cơn làm đung đưa mấy hàng hoa thiên lý nơi góc sân nhà. Trời hôm nay thật mát, mát đến lạ thường.
Ngồi trầm ngâm nơi hiên nhà, ánh mắt tôi cứ dán vào những món đồ nơi cái tiệm tạp hóa nhỏ của nội đang trưng bày đủ các món đồ, nhiều màu sắc. Thời còn đầu để chỏm, cổ đeo bùa, tung tăng tắm mưa cùng đám bạn trong xóm nhỏ thì những món đồ chơi, những món bánh kẹo ở tiệm tạp hóa lúc nào cũng như những cục nam châm siêu hình hút mạnh túi tiền của đám trẻ con chúng tôi. Giờ thời gian đã làm thay đổi mọi thứ, cái bịch bánh oshi đã không còn đủ sức hút và cũng không còn đủ sức cạnh tranh với những món ăn ngon, lạ thời nay…
Ngồi trầm tư một mình, tôi bỗng nhớ lại cái thời vô tư, vô lo – cái thời trốn nhà đi phá làng phá xóm, cái thời mà trốn ngủ trưa chạy ra đồng hái trộm gương sen cùng đám bạn, cái thời mà… đồ công nghệ chẳng ràng buộc chúng tôi.
Hồi đó lạ lắm, chẳng cần phải nhắn tin hẹn báo nhau là gặp nhau tại đâu mấy giờ, cứ như chu kì mặt trời mọc lặn, đúng giờ, đúng phút là cả đám trẻ chúng tôi sẽ có mặt ở những “căn cứ” bí mật riêng, như có sợi dây vô hình, thần giao cách cảm chẳng hẹn hò gì nhưng vẫn đến đúng nơi cần đến.
Thuở đó, nhà tôi bán tạp hoá, nên hễ mỗi lần đi gặp đám bạn trong xóm, tôi hốt lia hốt lịa cũng tầm vài bịch bánh kẹo rồi chạy thật nhanh để né tránh ánh mắt của bà, của mẹ, chạy liền một mạch để gặp đồng bọn cùng nhau “thủ tiêu”những món bánh được “mua” một cách chẳng đường hoàng. Bọn tôi ngồi chơi rồi támđủchuyện trên trời dưới đất, chuyện đông tây kim cổ, có hôm say sưa quá quên luôn giờ về, đến hồi nhớ ra thì cây roi của tía đã được đặt sẵn trên bộ ván nơi góc nhà. Những hôm như thế thì cả đám sẽ được ăn đòn thay cơm…
Nói một cách công tâm thì ngày trước hay ngày nay, thời nào đi nữa thì mấy bịch bánh đủ màu sắcở các cửa hàng tạp hóa, tiện lợi vẫn có sức mạnh thu hút nhiều người. Ngày trước chỉ một hai loại mà đám trẻ chúng tôi đã phải đau đầu, nhức óc suy nghĩ chọn lựa món nào cho thỏa cơn thèm. Còn bây giờ thì nhiều vô số kể, đủ mùi, đủ loại, đủ vị, đủ hương nhưng nó vẫn thiếu đâu đó cái hương thơm của tuổi thơ, của thời tiền là lávú sữa, lá xoài, nhà chòi lợp bằng tàu dừa, tàuchuối,…
Đôi khi tôi cũng thầm ước mơ có được một chiếc vé thông hành quay về tuổi thơ để bản thân có thể được đắm chìm trong những hồi ức đẹp. Được nghe thằng Tí, con Mùi nói lải nhải bên tai những chuyện đâu đâu, được thêm một cơ hội “hốt lia, hốt lịa” những bịch bánh tráng nơi tiệm tạp hóa bà tôi để ăn cùng đồng bọn và còn được sống lại thêm một lần cái tuổi hồn nhiên. Bây giờ cái tuổi của mình nằm giữa ranh giới là một trẻ con và một người sắp trưởng thành. Tôi tiếc rằng, tại sao thởi mình được làm trẻ con ngắn thế, tôi chỉ muốn trở lại đắm chìm trong đó một lần nữa. Nhưng không thể được, vì tuổi thơ của mỗi con người chỉ có một và thời gian đời người cái gì đã qua rồi thì chẳng bao giờ quay trở lại. Và đó là quy luật của muôn đời.
Chiếc vé về tuổi thơ của người trưởng thành đã hết hạn từ lâu. Tấm vécủa đám trẻ con chúng tôi thì cũng sẽ có ngày đến hạn và tấm vé ấy dù cho tiền muôn, bạc vạn cũng chẳng thể nào mua lại được. Chiếc vé ấy đời người chỉ sở hữu được một lần duy nhất mà khi đang sở hữu thì chẳng biết trân trọng, đến khi mất rồi mới thốt lên rằng: “Giá như…” “Phải chi…” kèm theo một tiếng chắc lưỡi, thở dài…
Bảo Trí – DH22NV (Bút nhóm Đồng Xanh)