Lâu lắm rồi chẳng nghe tiếng Mình ơi!
Em thấy buồn, thấy chơi vơi nhiều lắm!
Giản đơn thôi nhưng chứa chan tình cảm
Đượm nghĩa tình, hai tiếng gọi thân thương.
Em vẫn biết trong cuộc sống đời thường
Giữa bon chen, giữa thương trường hối hả
Nhiều khi ta đã lãng quên nhiều quá
Nên nhạt nhoà gia vị của tình yêu.
Em cũng biết và rất hiểu một điều
Đã yêu nhau không cần lời sáo rỗng
Hạnh phúc vẹn tròn không phải chỉ mơ mộng
Nên em chọn một cuộc sống giản đơn.
Ai không muốn được quan tâm nhiều hơn
Bỏ mặc nhau ai chả hờn chả giận
Nên em muốn có bận gì thì bận
Khi rảnh rỗi anh vẫn gọi Mình ơi!
Tác giả: Phương Tâm