Ra đi mười mấy năm ròng
Thèm nghe điệu nhạc Room Vong quê mình
Đâu rồi những mái đầu xanh
Thẹn thùng đôi lứa tự tình dưới trăng.
Bây giờ nguyệt khuyết sương giăng
Tìm em vấp phải ngõ lòng quạnh hiu
Chôl Chhnăm thắm thiết bao điều
Mà sao một đoá hoa yêu úa màu.
Một mình tắm phật nghẹn ngào
Phật ơi, cứu vớt nỗi sầu giùm con !
Thời gian còm cõi tim mòn
Mà sao vô nghĩa lòng son với tình.
Cây đa bên cạnh sân đình
Cho xin chôn một chuyện tình ngày xưa.
Tác giả: Thạch Đờ Ni